Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Chuyen tinh hoa Oanh Huong

Go down

Chuyen tinh hoa Oanh Huong Empty Chuyen tinh hoa Oanh Huong

Bài gửi by miuxik 9/3/2010, 12:15 pm

Còn mười tám ngày nữa là đám cưới của anh.

Thế rồi, bỗng nhiên anh gặp lại cô. Đã ba năm kể từ ngày anh tiễn cô ra sân bay, lòng mênh mang buồn giùm một mối tình tan vỡ. Hôm ấy, cô ra đi, mắt sưng đỏ và không nói một lời nào. Anh tưởng sẽ chẳng bao giờ còn gặp được cô.

Đã ba năm. Một người bạn gọi điện thoại cho anh trước buổi trưa, nói vắn tắt về sự có mặt của cô và cho anh địa chỉ. Mười lăm phút sau, anh đã đứng trước căn phòng khách sạn nơi cô ở. Cô đi đâu vắng, dòng phấn viết trên cánh cửa ghi vắn tắt – Tám giờ về.

Tám giờ ba mươi, anh trở lại. Cửa phòng cô mở rộng, vài tiếng cười vẳng ra, cô đang có khách. Anh hơi ngập ngừng chưa biết nên bước vào hay ngừng lại thì giống như có linh tính mách bảo, cô quay đầu ra phía cửa, ngước mắt nhìn.

Cô kêu lên một tiếng, bật đứng dậy, ánh mắt ngạc nhiên và mừng rỡ, cô chạy xô ra cửa phòng. – Sao anh biết em ở đây? Anh mỉm cười, cô lúc nào cũng rối rít như thế, vui vẻ như thế, hồn nhiên và trẻ trung. Lòng anh ấm áp kỳ lạ, anh choàng qua vai cô, bước vào phòng. Cô giới thiệu anh với bạn bè, họ chào hỏi anh một vài câu rồi tự ý rút lui trong khi cô nháy mắt hóm hỉnh – Kệ, hơi đâu mà giữ, chút nữa lại gõ cửa ầm lên bây giờ.

Cô giúi vào tay anh quả táo, mở va li lấy ra một gói thuốc lá đặt lên bàn, rồi bó gối ngồi trên giường, hai tay chống cằm, nhìn anh. Cô nhìn anh như thể nhìn một món đồ yêu quí đã mất đi từ lâu bỗng nhiên tìm lại được. Cô nói nói, cười cười, hỏi anh rối rít hết chuyện này sang chuyện kia, khen anh mập… rồi bỗng cô thở phào một cái – Em mừng quá. Nước mắt cô nhỏ xuống.

Anh nhai táo, hút thuốc và cũng nhìn cô, không đến nỗi chăm chú để cô phải ngượng, nhưng đủ để thấy rõ những thay đổi của cô, từ thể chất đến tinh thần. Cái vẻ mà anh nhìn thấy lúc vừa bước chân đến cửa phòng, dường như chỉ còn sót lại một chút nào đó, làm anh chợt bâng khuâng. Đã ba năm. Và cô chẳng còn như xưa nữa, sự vui vẻ, hồn nhiên của cô vẫn ở đó, trong cách cư xử thân mật và nũng nịu, nhưng cái thoáng ưu tư trong đôi mắt ấy thì anh mới thấy lần đầu, và ngay cả nét mặt nhìn xuống, giọt nước mắt lặng lẽ trên gương mặt cười kia, cũng làm anh đau nhói cho cô. Anh rủ – Đi tìm gì nong nóng ăn đi, anh đói quá. Anh biết lời rủ rê như thế cô sẽ không từ chối, cô vẫn lo cho người khác hơn mình. Cô chớp mắt một cái rồi mỉm cười – Ừ, đi.

Anh chở cô qua những con đường lấp loáng ánh điện, dưới hai hàng cây lá rậm đen. Cô ngồi phía sau, ngoan ngoãn và bé nhỏ, cô đã lấy lại được vẻ sôi nổi bên vai anh. Cô cười khanh khách – Trời ơi, em mê quá, táo nhiều ơi là nhiều.

Anh chở cô đi lung tung qua các phố, quên mất dự định đi ăn, anh muốn đưa cô đi và nghe lại giọng nói của cô, cái giọng nói ngọt ngào, trong trẻo, lúc nào cũng có vẻ ngạc nhiên và ngây thơ ngộ nghĩnh, đã làm anh quí mến từ khi cô còn là…

Trái tim anh chợt nhói buốt, anh hơi giật mình. Cô không để ý. Cô bận nhìn phố xá. Miệng cô vẫn nói cười, Anh thở ra nhè nhẹ, rồi như để trấn áp những cảm giác đang làm anh tê tái, anh quay lại dặn cô giữ cho chặt và rồ ga phóng xe thật nhanh. Cô hốt hoảng túm chặt lưng áo anh, tóc cô bay toán loạn, nhưng cô vẫn cứ cười…

Gần nửa đêm, anh mới đưa cô về khách sạn. Cô đứng trước cửa phòng, ngước mắt nhìn anh – Anh nhớ đến chỗ em nhiều một chút nhé. Cô nhìn bâng quơ qua vai anh rồi khẽ cúi đầu, giọng cô như nghẹn lại – Em ở đây chỉ có một mình…

Anh vỗ nhẹ vào đôi gò má lạnh ngắt của cô, cố vui vẻ – Tất nhiên, anh sẽ đến bất cứ lúc nào rảnh, chỉ sợ em đi vắng. Cô cười – Không, buổi tối em luôn có ở nhà. Anh cầm bàn tay nhỏ của cô – Được rồi, tối mai anh lại đến. Ngủ ngon nhé.

Cô đóng cửa phòng lại và anh quay đi.

Tối hôm sau anh đến muộn. Một vài công việc đã giữ chân anh đến quá chín giờ. Cô mở cửa phòng, có vẻ như đang chuẩn bị đi ngủ. Anh nói ngay, không để cho cô kịp giận dỗi – Anh vừa xong công việc, em thay quần áo, đi ra ngoài một tí nhé. Cô leo lên giường uể oải như một con mèo – Ôi, em lười quá. Anh thúc giục – Đừng lười, ở ngoài kia hay lắm. Cô che mặt bằng chiếc gối, im lặng một chút rồi bỗng quăng chiếc gối đi, ngồi phắt dậy, lườm anh – Nào thì đi, anh làm em chờ muốn chết…

Anh đưa cô tới một quán cà phê tuyệt đẹp với cây cối, hòn non bộ và nhà sàn theo kiểu Tây Nguyên. Cô bước lên sàn nứa, đôi mắt hiếu kỳ của cô nhìn khắp mọi nơi, ngón tay cô nghịch ngợm chiếc rèm trúc chỗ hai người ngồi, làm bật ra những tiếng lách tách. Cô kêu lên, khoan khoái – Chỗ này hay thật đấy. Anh nhấp ngụm cà phê, mỉm cười nhìn cô rồi chợt buột miệng – Anh tưởng Nguyễn đã từng đưa em đến đây? Bàn tay cầm ly sữa của cô bỗng khựng lại nửa chừng. Cô ngưng cười, bậm môi nhìn xuống, giọng cô cứng lại – Chưa…

Anh có vẻ ân hận, chạm vào tay cô…

- Xin lỗi, anh không cố tình… Cô ngửa đầu hít một hơi thật mạnh, cô nói, không nhìn anh – Không sao, em quên rồi…

Im lặng. Khoảng không gian nặng nề làm anh hối tiếc. Anh đốt một điếu thuốc, rít một hơi ngắn, trầm tư một chút rồi quay lại phía cô. Cô vẫn nhìn chăm chăm vào ly sữa. Anh nhẹ nhàng nắm bàn tay cô. – Nếu em quên được thì tốt. Anh không muốn nói xấu bạn anh, nhưng quả thật là nó không xứng đáng với tình yêu của em. Quên nó đi thì hơn… Cô ngồi im không nhúc nhích, giọng cô thì thào, khổ sở – Em đã nói là em quên rồi. Im lặng một chút, rồi anh lại nói – Đúng ra thì không phải quên, mà hãy coi đó là chuyện bình thường, em sẽ nhẹ nhõm hơn – Vâng… – Em phải nghĩ đến em chứ, đừng ngu ngốc… – Em sẽ cố, anh yên tâm…

Kéo cô đứng dậy ra khỏi quán, anh lấy xe và thực thi ý định của mình, anh đưa cô đi trở lại những con đường, qua những vỉa hè, góc phố, những quá ăn… nơi cô và Nguyễn đã từng đi qua, ba năm về trước. Anh nhắc nhở và cô giống như bị tra tấn, cô mất cả thần sắc, mặt cô xanh nhợt… Nhưng cuối cùng, khi trở về khách sạn, cô lấy lại được vẻ quân bình. Cô ngồi co chân lên ghế, uống ly nước mà anh rót từ trong chai ở tủ lạnh. Cô vui vẻ nhìn anh gọt táo, đôi má cô đã ửng hồng. Vói tay qua thành ghế, cô nắm lấy bàn tay anh. Anh ngước đầu nhìn cô, mắt anh ấm áp, anh hiểu cô muốn nói điều gì…

Anh đến với cô đều đặn mỗi ngày. Có lúc anh dậy thật sớm để đưa cô đi ăn sáng trước khi mỗi người đi một việc, có khi anh ghé đón cô về ăn trưa, hoặc xin nghỉ vài giờ để đưa cô đi một vài nơi mà cô muốn đến, nhưng thường thì tối nào anh cũng ghé lại, hoặc cùng đi ra phố, hoặc ngồi nói chuyện đến khuya. Thời gian cô đi công tác không còn bao lâu nữa, anh không muốn cô phải trống trải bất cứ giây phút nào cô còn ở đây. Anh cũng đã có thói quen phải nhìn thấy cô cười nói mỗi ngày.

Một buổi tối, trong khi chờ cô sửa soạn để đi ra phố, anh ngồi gọt táo và đọc một vài trang trong cuốn truyện cô để trên bàn. Tựa đề một truyện ngắn trong đó là Quà cưới. Bỗng nhiên anh buột miệng – Này, anh cũng sắp cưới đấy. Cô đang loay hoay chải tóc, cô vẫn tưởng anh đùa như mọi lần, cô vừa chải tóc, vừa cười – Thế à! Bao giờ? – Mười ngày nữa. Cô lại cười. Thế này thì là anh đùa chắc rồi. Cô quay lưng về phía anh, vừa mở tủ lấy áo vừa nói – Sao mà gấp thế, đợi em đi khỏi đã rồi hãy tính. Chớ bỏ rơi em trong lúc này!

Cô bước vào buồng tắm, vừa thay áo quần vừa hát. Miếng táo anh đang nhai trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo. Anh không biết phải nói với cô như thế nào. Cô vẫn đối đãi với anh thân thiết như cũ, càng có vẻ thân hơn sau buổi tối ở quán cà phê. Hình như cô không nhớ là đã có khoảng cách ba năm giữa cô với mọi người. Và bởi vì mọi người lúc nào cũng chiều chuộng chăm sóc cô chẳng có gì thay đổi, cô yên chí mọi việc đều đơn giản với cô như đã từ bao giờ.

Cô đã ra khỏi buồng tắm. Anh bước đến bên tủ lạnh rót nước và nuốt ực miếng táo còn nghẹn ở cổ. Cô vui vẻ ngước nhìn anh – Nào, mình đi đi anh. Gót giày cô gõ lách cách, ríu rít. Anh đút hai tay vào túi quần đi theo cô, bất chợt miệng anh cũng huýt lên một điệu nhạc bâng quơ, anh muốn giấu đi nỗi bối rối đang quẩn ở trong lòng.

Bốn ngày nữa thì cô lên đường. Cô nửa muốn ra đi, nửa còn ngoái lại. Trái tim cô nhộn nhịp một điều gì khó tả. Cô gần như bình thản trước những kỷ niệm cũ, những dấu tích tình yêu của ngày xưa giữa cô và Nguyễn. Một lần tình cờ cô gặp lại Nguyễn ở nhà một người bạn cũ, và người bối rối hụt hẫng không phải là cô, mà là Nguyễn. Cô đã giữ được sự tự chủ của mình. Nhưng dù sao, lúc Nguyễn đã ra về, cô vẫn bị một cảm giác trống trải lan toả khắp trái tim, lòng cô man mác buồn. Cho đến lúc anh đến và hai người lại cùng đi ra phố. Ngồi sau lưng anh, trên chiếc xe dong ruổi giữa đường đêm, cô kể cho anh nghe những cảm giác của mình. Anh nói những câu ngắn và cô lại thấy lòng mình yên tĩnh, êm ái đến kỳ lạ. Cô áp mặt vào lưng anh, khép mắt lại…

Suốt một tiếng đồng hồ trong quán cà phê, cô chỉ chăm chú nhìn ly nước, và sau đó cô mỉm cười. Vẻ mặt của cô làm trái tim anh đập mạnh. Anh hút thuốc liên tục, cố che dấu những cảm giác đang dồn dập trong lòng. Đã ba năm trôi qua. Trước kia cô là người yêu của bạn anh. Tính nết và cả con người cô được cả nhóm bạn hữu yêu mến, họ xem cô như đứa em gái bé bỏng cần được chở che, một vài người cũng đã âm thầm yêu cô bằng một tình cảm khác mà họ sẽ giữ kín trong lòng vì quan hệ giữa cô và Nguyễn, trong số đó có anh. Cô không biết được điều này. Ngay cả khi Nguyễn phản bội và cô gục khóc trong vòng tay của họ, cương quyết ra đi. Anh đã dỗ dành, an ủi và chăm sóc cho đến lúc đưa cô ra sân bay, mắt cô sưng đỏ và không nói với anh dù một lời giã từ. Cô bay đi và mất hút giống như một cánh chim vô định, không có bất cứ một tin tức nào. Thế rồi bỗng nhiên cô trở lại, đằm thắm, dịu dàng, ngoan ngoãn… như xưa. Nhưng, đã ba năm trôi qua và anh sắp lập gia đình. Không thể nào thay đổi được…

Cô dựa lưng vào ghế ngồi, dịu dàng nói với anh điều gì đó. Anh khẽ nghiêng đầu lắng tai nghe và cô chồm về phía vai anh. Nhạc trong quán cà phê êm đềm một bản đàn Chopin, mái tóc thơm ngát của cô xoà trên vai anh nhột nhạt. Anh nghiêng sát lại cô thêm chút nữa, và bất thần cô áp gương mặt mát rượi của cô vào gương mặt nóng bừng của anh. Cô hôn anh, bẽn lẽn, dịu dàng…

Anh nhắm mắt lại, ghì chặt cô trong tay, trái tim anh đau nhói, anh không nói được một câu nào, anh đang rơi, rơi, rơi mãi…

Cô cũng không nói một câu nào, cô dựa vào vai anh, tin cậy. Cảm giác hạnh phúc đầy ứ trong trái tim cô. Nhạc Chopin trong quán vẫn êm êm trôi xuôi. Nụ cười trên môi cô dường như bất tận…

Cô vịn vào cánh tay anh. Họ đi như hai người đang bềnh bồng trong cơn say trên đường từ bãi đậu xe của khách sạn trở về phòng. Ánh đèn hồng từ phòng cô toả ra những tia sáng ấm áp, cô đến bên tủ lạnh lấy ra một chai nước, rót ra ly và đặt trong tay anh. Mắt cô long lanh, bừng sáng, mãn nguyện. Cô ngồi bệt xuống gạch dưới chân ghế ngồi của anh và mỉm cười, gương mặt cô rạng rỡ…

Trái tim anh thắt lại, anh không thể thốt ra một câu nào, bất chợt anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô.

Cô sà vào lòng anh như một con chim vừa tìm được tổ. Cánh tay cô quấn quanh cổ anh thơm ngát. Anh cúi xuống và không cưỡng nổi cái hôn khao khát mà anh cố nén bao ngày. Cô áp mặt vào ngực anh, thì thào – Đừng về nữa, ở lại đây với em…

Anh ghì chặt cô vào lòng…

***

Anh đi từ sớm. Tờ giấy anh để trên gối, viết:

- Em ngủ ngon, anh phải đi công tác cách đây một trăm cây số. Em ở nhà ngoan, chờ anh. Anh sẽ cố để ngày mai trở về. Hôn em.

Cô mỉm cười, ra khỏi giường vươn vai tập thể dục. Cô hát suốt thời gian ở trong phòng tắm. Cô nhăn mặt, nhíu mày với chiếc gương soi. Cô cầm chiếc bao thuốc lá rỗng của anh săm soi rồi cất vào túi xách. Cô nhảy từng bậc cầu thang trên đôi giày gót nhỏ gõ lách cách vui vẻ. Cô nhìn mọi người chung quanh bằng ánh mắt tươi tỉnh ngọt ngào.

Ngồi trên xích lô, cô lục tìm bao thuốc rỗng của anh rồi đưa lên mũi hít mạnh. Dường như hơi hướm của anh vẫn còn tồn đọng quanh người, cô cắn chặt đôi môi, cố nén để khỏi bật kêu lên nỗi sung sướng đang vỡ oà trong lòng. Hình như tất cả mọi người, mọi vật chung quanh cô cũng thông cảm với cô điều đó. Cô đọc lại không biết bao nhiêu lần lá thư ngắn ngủi của anh, rồi cô thì thào một mình – Em sẽ chờ, hãy mau về với em.

Cô đến nhà một người bạn khác của Nguyễn, cũng là bạn của anh và cô. Cô muốn thổ lộ, muốn được chia sẻ, muốn được nhìn thấy những ánh mắt hoặc ngạc nhiên hoặc đồng tình của mọi người. Gót giày cô reo vui ngoài cửa.

Người thanh niên đang hí hoáy gói một gói lớn bọc giấy xanh đỏ. Trông thấy cô, anh reo lên – Hay quá, giúp anh một tay. Cô buông túi xách, ngồi thụp xuống, bàn tay nhỏ nhắn của cô gói nhanh thoăn thoắt, cô cột chiếc nơ hồng ở giữa, ngắm nghía với một nụ cười tươi tỉnh, xong cô đẩy về phía anh – Quà tặng cho ai mà gói kỹ vậy anh? Người thanh niên trả lời thản nhiên, nhưng cô nghe như tiếng sấm nổ, cô sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Cô hỏi lại và được xác nhận một lần nữa. Cô ngồi lặng đi…

- Ngày cưới của anh ấy cũng phải có em chứ? Người bạn trai vô tư hỏi, không để ý đến gương mặt trắng nhợt của cô. Cô cắn môi, nhìn lơ đãng ra ngoài đường – Vâng, tất nhiên rồi… Cô cầm lấy túi xách, viện một lý do nhỏ rồi bước ra khỏi nhà anh.

Cô đi lang thang qua nhiều con đường, cúi đầu nhìn bóng mình đổ dài dưới nắng. Cô nhớ những lời anh đã nói, những cử chỉ kiềm chế của anh mà cô không hiểu rõ. Cô nhớ sự bối rối của anh, nhịp tim đập gấp, cô nhớ ánh mắt âu yếm và nụ hôn cháy bỏng của anh đêm qua. Chỉ vừa mới đêm qua thôi, số phận sao mà khắc nghiệt?…

Nước mắt cô chảy xuống, nhiều người qua đường ngoái lại nhìn, nhưng cô chẳng buồn để ý, cũng chẳng buồn lau nước mắt, cô cứ đi, rồi bỗng nhiên cô thấy mình đứng trước cửa phòng bán vé máy bay từ lúc nào…

Anh đến chỗ cô sau giờ ăn sáng một chút. Quần áo anh còn đầy bụi bậm của chuyến hành trình xa, anh không kịp về nhà, anh nhớ cô. Suốt một ngày xa cô, anh đã không làm được việc gì cho ra hồn. Ban đêm anh mất ngủ, anh nằm suy nghĩ về anh, về cô, về mối tình bất ngờ nóng bỏng của hai người, anh lại nghĩ đến người vợ sắp cưới của anh, anh bị giày vò, cắn rứt ghê gớm. Anh tự nguyền rủa mình, anh nắm tay đấm vào giường đến bật máu. Vô ích. Trước mắt anh vẫn hiển hiện gương mặt dịu dàng ngọt ngào của cô, ánh mắt say đắm tin cậy và nụ cười chứa chan hạnh phúc. Anh như thấy được cùng với tiếng pháo đám cưới của anh, là đôi mắt sưng đỏ câm lặng, nỗi đau đớn chết người mà cô phải trải. Anh nghiến răng, vùi đầu vào gối, rên rỉ kêu Trời. Anh hút thuốc liên tục, và đến sáng anh tìm ra được một giải pháp. Anh phóng xe như bay biến, hồi hộp và mong ngóng được gặp cô. Anh yêu cô và sẵn sàng đánh đổi tất cả để được sống bên cô suốt đời. Sẽ không có một đám cưới nào hết, ngoài cô. Đời người nhiều khi cũng cần có một lần liều lĩnh đúng lúc. Anh thở phào, cảm thấy tâm hồn nhẹ lại. Tất nhiên anh sẽ gặp không ít rắc rối, không ít lời chửi bới, nhưng chuyện đó có nghĩa gì khi anh có được cô? Ngừng xe ở bãi đậu của khách sạn, anh giống như chạy qua suốt dãy hành lang, anh tưởng tượng ra khuôn mặt sáng rỡ và vòng tay quấn chặt của cô. Môi anh nở một nụ cười.

Cửa phòng cô mở rộng. Một người tạp vụ đang quét dọn lau chùi. Anh đứng ở cửa phòng hơi ngỡ ngàng. Không còn một dấu vết gì chứng tỏ cô đang ở đây. Chiếc va li, những đôi giày, mấy thỏi son và chai nước hoa cô vẫn để trên bàn, cũng không còn ở chỗ cũ nữa. Anh chưng hửng, không hiểu điều gì đã xảy ra.

Người tạp vụ ngửng đầu nhìn anh. Chị ta nhíu mày nhìn bộ quần áo bụi bậm, vẻ ngơ ngẩn trong đôi mắt của anh. – Xin lỗi, có phải anh tên là…? – Vâng. Anh hơi giật mình. Người đàn bà vui vẻ hẳn lên – À, ra anh đấy. Cô ấy có gửi cho tôi cái này, bảo giao lại cho anh. – Cô ấy đi đâu? – Đi máy bay sáng nay rồi, cô ấy về gấp, chỉ mới lấy vé hôm qua. Đây này, cô ấy gửi cho anh.

Bàn tay anh run lẩy bẩy khi anh cầm lấy từ tay người tạp vụ những món mà cô để lại. Đi những bước lảo đảo ra phía ngoài khách sạn, ngồi phịch xuống chiếc ghế đá gần nhất, anh mở chiếc phong bì.

Lá thư của cô chỉ có một hàng. Dòng chữ viết run rẩy “Anh không có lỗi trong bất cứ mọi điều. Mong anh hạnh phúc. Em yêu anh”.

Anh nhắm mắt lại, chết lặng…

Từ từ, anh đưa bó hoa lên ngang tầm mắt, sững sờ nhìn. Hoa cúc dại – Oải hương. Cô vẫn thường ví mình là loài hoa ấy, bé nhỏ, dịu dàng và hay lỡ duyên. Cô gửi nó cho anh như một lời giã từ nghẹn ngào làm trái tim anh đau nhói… Ôi, em làm như thế đúng hay sai? Anh bỗng nhìn đồng hồ tay và bật dậy. Anh chạy ra bãi để xe, mở công tắc và chạy như điên trên quãng đường ra sân bay. Anh vừa chạy xe vừa âm thầm cầu nguyện cho anh được gặp cô, dù chỉ là lần cuối cùng.

Hoa Oải hương dịu dàng toả hương thơm sau lần áo còn đầy bụi của anh….

miuxik
miuxik
Hành Giả Vô Song
Hành Giả Vô Song

Tổng số bài gửi : 213
Age : 32
Đến từ : Nghĩa Địa
Reputation : 7
Registration date : 18/11/2008

http://360.yahoo.com/miuiuiu

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết